Cuộc sống định cư ở Hàn Quốc 3 - Tình Yêu Trong Ngôn Ngữ Im Lặng
페이지 정보
본문
Tình Yêu Trong Ngôn Ngữ Im Lặng
(Im lặng cũng có thể là lời nói đẹp nhất giữa hai người yêu thương)
Khi đang làm việc tại Hàn Quốc, tôi đã được chị họ – người cũng đang lao động ở đây – giới thiệu đến một nhà thờ nhỏ trong vùng. Ban đầu, tôi đến chỉ để tìm kiếm sự an ủi, nhưng dần dần, tôi cảm nhận được tình yêu và sự ấm áp nơi đây. Những lời cầu nguyện, những buổi sinh hoạt chung, và cả những ánh mắt chân thành khiến trái tim tôi mềm lại. Không lâu sau đó, tôi quyết định tin vào Chúa – một quyết định đã thay đổi cuộc đời tôi mãi mãi.
Bốn năm sau, chính người chị ấy lại tiếp tục dẫn dắt tôi đến một bước ngoặt khác trong đời. Chị giới thiệu cho tôi một người đàn ông Hàn Quốc – một Thầy Truyền Đạo trong hội thánh mà chị tin tưởng. Chúng tôi bắt đầu trò chuyện, nhưng ngôn ngữ là một bức tường dày ngăn cách. Tôi sợ – sợ sự khác biệt trong văn hoá, sợ mình không hiểu được anh ấy và cũng không thể khiến anh ấy hiểu mình.
Thế nhưng, có điều gì đó trong ánh mắt của anh – một sự bình an kỳ lạ – khiến tôi muốn thử. Chúng tôi tiếp tục gặp gỡ, dù thỉnh thoảng chỉ là những cuộc nói chuyện ngắn ngủi với từ điển trong tay. Ba năm sau, chúng tôi kết hôn.
Cuộc sống hôn nhân, như bất kỳ cặp đôi nào khác, không tránh khỏi những va chạm. Nhưng với chúng tôi, mọi hiểu lầm thường bắt nguồn từ... lời nói. Tôi không đủ tiếng Hàn để bày tỏ hết suy nghĩ, anh cũng không thể luôn hiểu được cảm xúc trong tôi. Chúng tôi từng tranh cãi, từng mệt mỏi vì cảm giác "không ai hiểu ai".
May mắn thay, chồng tôi là người yêu mến Chúa sâu sắc. Anh hiền lành, chậm giận và luôn dùng sự khiêm nhường để lắng nghe tôi. Những lần tôi tức giận, anh thường im lặng chờ tôi bình tâm. Những lúc tôi buồn, anh dịu dàng nắm tay tôi và nói: "Anh hiểu, chỉ là đôi khi chúng ta cần thời gian."
Lời Chúa dạy rằng: “Hãy yêu người lân cận như chính mình.” Anh không chỉ ghi nhớ điều đó, mà còn sống với điều đó mỗi ngày. Anh xem tôi không phải là người nước ngoài, không phải là một người vợ xa lạ, mà là một phần trong trái tim anh. Có lúc, anh dạy tôi tiếng Hàn như dạy một đứa trẻ – kiên nhẫn, dịu dàng, và không bao giờ than phiền.
Bây giờ, chúng tôi hiếm khi cãi nhau. Dù không phải lúc nào cũng hiểu nhau trọn vẹn qua ngôn ngữ, nhưng chúng tôi hiểu nhau bằng sự tin tưởng, bằng ánh mắt, bằng những cái ôm sau một ngày dài. Tình yêu, với tôi, không cần quá nhiều lời – chỉ cần đủ sự thấu hiểu, bao dung và một đức tin không lay chuyển.