Cuộc sống định cư ở Hàn Quốc 2 - Chén Canh Đậu Tương và Những Nụ Cười Ấm Áp
페이지 정보
본문
Chén Canh Đậu Tương và Những Nụ Cười Ấm Áp
Ngày đầu tiên đặt chân đến Hàn Quốc, tôi chẳng thể ngờ rằng điều làm mình khổ sở nhất không phải là khí hậu hay công việc vất vả, mà lại là… món ăn.
Bữa cơm đầu tiên trong ký túc xá, tôi ngồi nhìn chằm chằm vào bát canh đậu tương bốc khói. Mùi hăng hăng đặc trưng của nó khiến tôi phải nuốt nước bọt mấy lần mà vẫn không dám động đũa. Tôi đã quen với bữa cơm có canh thanh nhẹ kiểu Việt Nam, còn món này thì lại nồng quá mức tưởng tượng. Nhưng rồi cũng phải ăn – vì không ăn thì đói, mà ở đất khách quê người, chẳng có ai để nũng nịu hay than thở.
Ngày nào cũng vậy, canh đậu tương luôn xuất hiện. Tôi tập ăn, tập quen, và cuối cùng thì… cũng chẳng đến nỗi tệ. Đến tháng 3, khi mùa rau 냉이 (neng-y) đến, bếp nhà chủ nấu món canh đậu tương với rau neng-y – lần này thì tôi thực sự bất ngờ. Mùi thơm, vị ngọt nhẹ của rau làm dịu đi mùi nồng của canh, và kỳ lạ thay, tôi bắt đầu thấy… ngon. Từ ngày đó, món mà tôi từng sợ nhất lại trở thành món tôi yêu thích nhất. Canh đậu tương giờ là bạn đồng hành thân quen trong mọi bữa cơm.
Nhưng thức ăn không phải là nỗi sợ duy nhất. Ngày mới đến, tôi còn sợ… con người. Không biết tiếng, tôi chỉ cúi đầu im lặng, sợ bị hỏi mà không biết trả lời, sợ nói mà người ta không hiểu rồi cười mình. Tôi thu mình như cái bóng, chỉ mong ngày làm việc kết thúc thật nhanh để về phòng.
Vậy mà mọi chuyện thay đổi. Cô chú trong trại làm việc bắt đầu gọi tôi bằng những cái tên thân mật: “con gái nhỏ”, “cô bé Việt Nam xinh xắn”. Họ luôn mỉm cười, đưa thêm cho tôi trái cây, chỉ cho tôi cách làm việc, cách phân biệt các loại rau… từng chút một, nhẹ nhàng và kiên nhẫn.
Tôi dần nhận ra, hóa ra người Hàn cũng giống người Việt – cũng tình cảm, cũng thân thiện, cũng biết yêu thương người xa lạ như ruột thịt. Dù ngôn ngữ khác nhau, nhưng chính sự ấm áp, sự tôn trọng và nụ cười chân thành của họ đã khiến tôi thấy Hàn Quốc không còn đáng sợ như tôi từng nghĩ.
Giữa mùa đông giá lạnh, tôi thấy lòng mình ấm lại nhờ bát canh đậu tương và ánh mắt dịu dàng của những con người quanh tôi. Và tôi thầm biết ơn – vì đã không bỏ cuộc.