Cấm Cờ Vây Ở Công Viên Tapgol: Bảo Vệ Di Sản Hay Tước Đi Niềm Vui Tuổi Già?
페이지 정보
본문
Từng là điểm hẹn quen thuộc của những người cao tuổi, nơi tiếng bàn cờ lách cách và những câu chuyện phiếm rôm rả vang lên mỗi ngày, Công viên Tapgol ở Seoul giờ đây đã chìm vào sự tĩnh lặng bất ngờ. Kể từ ngày 31/7, chính quyền thành phố đã ban hành lệnh cấm tuyệt đối mọi hoạt động vui chơi giải trí, bao gồm cả cờ vây và cờ tướng, với mục tiêu "giữ gìn môi trường công viên trong lành".
Xung quanh công viên, những tấm bảng thông báo với dòng chữ lớn: “Cấm chơi cờ, hút thuốc, uống rượu ca hát, buôn bán…” cùng lời cảnh báo về mức phạt nặng nề đã thay thế cho hình ảnh nhộn nhịp thường thấy. Những ai vi phạm có thể đối mặt với án phạt lên tới 2 năm tù hoặc 20 triệu won tiền phạt, theo Luật Bảo vệ Di sản Văn hóa.
Làn Sóng Tranh Luận Hai Chiều
Quyết định này ngay lập tức tạo ra một cuộc tranh luận gay gắt trong dư luận Hàn Quốc.
Ủng hộ: Vì một di sản xứng tầm Nhiều người dân bày tỏ sự đồng tình, cho rằng đây là một biện pháp cần thiết để bảo vệ di sản quốc gia. Họ nhấn mạnh rằng Công viên Tapgol không chỉ là một khu vườn mà còn là một di sản văn hóa quan trọng, cần được gìn giữ sự trang nghiêm. Những người ủng hộ cũng chỉ ra những hành vi tiêu cực từng xảy ra tại đây, như các cụ say rượu gây ồn ào, cãi vã, thậm chí gây sự với người đi đường, làm ảnh hưởng đến không gian chung và sự an toàn của công viên.
Phản đối: Niềm vui bị tước đoạt Ngược lại, nhiều tiếng nói phản đối mạnh mẽ cho rằng lệnh cấm đang tước đi một niềm vui và một không gian sinh hoạt cộng đồng quan trọng của người già. Đối với nhiều người, chơi cờ tại đây là cách để giao lưu, thư giãn và thoát khỏi sự cô đơn.
Một cư dân mạng đã mỉa mai một cách đầy châm biếm: “Say rượu lái xe với nồng độ 0,08-0,2% chỉ bị phạt từ 5 đến 10 triệu won, nhưng đánh cờ ở Tapgol thì có thể bị phạt tới 20 triệu won.” So sánh đầy chua cay này đã làm nổi bật sự bất hợp lý trong quy định, khiến nhiều người đặt câu hỏi về tính hợp lý và sự cân bằng của lệnh cấm.
Vụ việc tại Công viên Tapgol không chỉ là câu chuyện về một lệnh cấm đơn thuần, mà còn phản ánh sự xung đột giữa việc bảo tồn di sản và nhu cầu của cộng đồng. Liệu rằng một không gian lịch sử chỉ có thể được bảo vệ bằng cách loại bỏ mọi hoạt động đời sống, hay có thể tồn tại một giải pháp hài hòa hơn? Đây là câu hỏi mà chính quyền Seoul và cả xã hội Hàn Quốc cần phải tìm ra lời giải.
